Hãy Truy Cập http://TienIchBay.HeXat.Com Để Đọc Truyện Online Nhé.
Vẫn biết rồi sau những vấp ngã, những thất bại, những đớn đau người ta rồi cũng phải trưởng thành và lớn lên từng ngày, nên 19 ạ, cứ vững bước mà đi. Vì phía trước mãi là bầu trời!
19 tuổi – Một nửa của người lớn, một nửa còn lại là trẻ con…
Một nửa vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vỏ bọc yếu mềm, để mạnh mẽ lên từng ngày!
Một nửa muốn nằm yên ở trong vỏ bọc an toàn, không tranh đua, không vội vã!
19 tuổi,
Sợ cô đơn. Ngày dài, tháng rộng trôi qua không biết mình cần gì, muốn gì. Có những ngày cảm giác thế giới bên ngoài quá rộng, quá nhiều mối quan hệ cần phải nuôi nấng, phải giữ chặt trong khi thế giới của mình lại quá bé nhỏ. Cứ nghĩ yên lặng trong thế giới của mình là an toàn, thế mà có lúc lại gần như ngộp thở, cô đơn cứ len lỏi rồi đan chặt đến siết buốt.
19 tuổi,
Ngây thơ đến tội, chẳng biết làm sao khi những người thân yêu bên cạnh bị tổn thương. Như lúc nhìn nước mắt của bạn thân chảy dài, chẳng thể ôm chặt để vỗ về, an ủi. Chỉ có thể câm lặng nuốt xót xa mà lạnh lùng buông ra từng từ: “Lau nước mắt đi. Không đáng.”
19 tuổi,
Bắt đầu bước ra trường đời, đủ để thấy cuộc sống chẳng còn là màu hồng nữa. Những mộng mơ đã tắt lịm. Ánh mắt chợt hoài nghi, sự giả dối thành hình dưới cái vỏ bọc đẹp đẽ, đến nỗi bóc tách nó cũng là cả một quá trình. Để rồi thất vọng nhận ra, những yêu thương tin tưởng cho đi chẳng chút nào xứng đáng.
19 tuổi,
Không muốn phải để tâm suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn đơn giản là đứa trẻ con. Lớn rồi chẳng ai cấm người ta được làm những điều ấy nhưng cuộc sống này vì quá khắc nghiệt nên người ta chẳng thể nào như lúc bé dại. Người ta tìm kiếm cái tôi bản lĩnh mà ghét bỏ thương hại.
Người ta ghét bản ngã yếu mềm của bản thân, một mực từ chối nó để tiếp nhận bản ngã mạnh mẽ mới. Để rồi khi còn một mình, trút bỏ hết những vụn vặt đời thường, những tranh đấu ngoài xã hội người ta mới biết lòng đã nát tan tự bao giờ.
19 tuổi,
Sợ phải yêu một người. Bởi thích là chuyện dễ dàng nhưng để yêu lại quá nhiều khó khăn. Có những mảnh cảm xúc vụn vỡ, chia tan cứ găm chặt vào tim chỉ chực chờ tim hé mở là lao vào cấu xé. Căm ghét cái cảm giác phải chờ đợi, phải kết thúc khi mà cả hai đều im lặng.
Câu chia tay chẳng được nói ra, người trong cuộc không có được đáp án mình cần, chỉ biết cúi đầu lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời nhau. Lòng đau nhói nhưng vẫn cố chấp nói rằng mình ổn. Mạnh mẽ lắm khi làm người ta đau, sao chẳng thể rơi nước mắt để nỗi buồn có cớ tan đi, để trái tim yên an chịu nằm sâu trong lồng ngực.
19 tuổi chông chênh đứng giữa cái ranh giới mong manh trẻ con và người lớn. Độc lập mà bước đi, dù biết ở phía xa con đường kia còn vô vàn những thử thách đang chờ đợi ta.
Vẫn biết ở đâu đó, dù cả thế giới quay lưng với ta, kể cả khi bị cuộc đời xô ngã thì ta vẫn có một nơi để trở về. Là gia đình yêu thương êm ấm, là vòng tay che chở của mẹ, là bờ vai mạnh mẽ của cha, là cái nắm tay yêu thương của bạn bè, là ai đó với nụ cười hiền ôm thật chặt ta.
Vẫn biết rồi sau những vấp ngã, những thất bại, những đớn đau người ta rồi cũng phải trưởng thành và lớn lên từng ngày, chẳng thể mãi cứ ngây thơ và bé dại trong vòng tay của những người yêu thương ta. Mạnh mẽ lên rồi ta sẽ trưởng thành cứ vững bước mà đi. Vì phía trước mãi là bầu trời!.