Ring ring
WAP ĐỌC TRUYỆN

Đọc Truyện Mọi Lúc Mọi Nơi.


» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Nâng mũi là một phẫu thuật lớn, “sẽ tốn nhiều tiền của ba má”, Vi nói vậy. Suốt một năm, tôi để ý nhỏ em tiết kiệm hết mức. Tiền tiêu vặt nó để dành, không mua sắm hay đi coi phim nhiều như trước. Vì nhỏ học đàn rất giỏi nên có khoản học bổng do một tổ chức nghệ thuật tặng. Thỉnh thoảng nhỏ tham gia các buổi biểu diễn ở trường cũng có cát-xê. Tất cả được dồn vô cái phong bì, ngoài ghi dòng chữ nắn nót Tiền cho mũi tẹt.

Nhỏ em còn chưa đến bác sĩ thẩm mĩ thì tôi tốt nghiệp đại học. Khá may mắn, tôi tìm được học bổng học tiếp lên cao ở Singapore. Học bổng chỉ trả học phí, các khoản đi lại và ăn ở thì tôi phải tự túc. Tôi rất đắn đo. Hoặc đi học luôn thì tốn kém tiền ba má. Hoặc đi làm, dành dụm vài năm, sau đó kiếm học bổng khác vậy. Trong lúc tôi căng thẳng lựa chọn, má nói: “Cơ hội không có nhiều, con nên tranh thủ học lên. Sau đó về đi làm kiếm tiền không muộn. Ba má sẽ rút hết sổ tiết kiệm, mượn thêm họ hàng, lo cho con…” Nhỏ Vi không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt lên bàn chiếc phong bì. Thay cho dòng chữ Tiền cho mũi tẹt, nhỏ ghi Tiền học của anh Hai. Tôi từ chối cách gì, nhỏ cũng khăng khăng: “Anh Hai không lấy là bé giận luôn đó!”

Việc học ở Singapore rất tốt. Tôi còn hy vọng rút ngắn thời gian học. Khi tôi email cho Vi, nói rằng khoản tiền đầu tiên kiếm được sẽ dành cho cái mũi tẹt, nhỏ em trả lời: “Bé nghĩ lại rồi anh Hai à. Tiền anh em mình kiếm ra để dành lo cho ba má. Mình học giỏi, làm việc tốt và được mọi người thương yêu mới là vui nhất. Mũi tẹt thì có sao chứ…”

Tôi đọc đi đọc lại mail của Vi. Thời gian trôi thiệt mau. Câu ba tôi nói hồi Vi chào đời bỗng hiện ra với ý nghĩa mới. Càng lớn, bé em của tôi càng dễ thương. Không chỉ vẻ ngoài, mà cả trong suy nghĩ của bé nữa. kỹ coi sao. Khi nào con qua 18 tuổi rồi tính!”

Nâng mũi là một phẫu thuật lớn, “sẽ tốn nhiều tiền của ba má”, Vi nói vậy. Suốt một năm, tôi để ý nhỏ em tiết kiệm hết mức. Tiền tiêu vặt nó để dành, không mua sắm hay đi coi phim nhiều như trước. Vì nhỏ học đàn rất giỏi nên có khoản học bổng do một tổ chức nghệ thuật tặng. Thỉnh thoảng nhỏ tham gia các buổi biểu diễn ở trường cũng có cát-xê. Tất cả được dồn vô cái phong bì, ngoài ghi dòng chữ nắn nót Tiền cho mũi tẹt.

Nhỏ em còn chưa đến bác sĩ thẩm mĩ thì tôi tốt nghiệp đại học. Khá may mắn, tôi tìm được học bổng học tiếp lên cao ở Singapore. Học bổng chỉ trả học phí, các khoản đi lại và ăn ở thì tôi phải tự túc. Tôi rất đắn đo. Hoặc đi học luôn thì tốn kém tiền ba má. Hoặc đi làm, dành dụm vài năm, sau đó kiếm học bổng khác vậy. Trong lúc tôi căng thẳng lựa chọn, má nói: “Cơ hội không có nhiều, con nên tranh thủ học lên. Sau đó về đi làm kiếm tiền không muộn. Ba má sẽ rút hết sổ tiết kiệm, mượn thêm họ hàng, lo cho con…” Nhỏ Vi không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt lên bàn chiếc phong bì. Thay cho dòng chữ Tiền cho mũi tẹt, nhỏ ghi Tiền học của anh Hai. Tôi từ chối cách gì, nhỏ cũng khăng khăng: “Anh Hai không lấy là bé giận luôn đó!”

Việc học ở Singapore rất tốt. Tôi còn hy vọng rút ngắn thời gian học. Khi tôi email cho Vi, nói rằng khoản tiền đầu tiên kiếm được sẽ dành cho cái mũi tẹt, nhỏ em trả lời: “Bé nghĩ lại rồi anh Hai à. Tiền anh em mình kiếm ra để dành lo cho ba má. Mình học giỏi, làm việc tốt và được mọi người thương yêu mới là vui nhất. Mũi tẹt thì có sao chứ…”

Tôi đọc đi đọc lại mail của Vi. Thời gian trôi thiệt mau. Câu ba tôi nói hồi Vi chào đời bỗng hiện ra với ý nghĩa mới. Càng lớn, bé em của tôi càng dễ thương. Không chỉ vẻ ngoài, mà cả trong suy nghĩ của bé nữa. kỹ coi sao. Khi nào con qua 18 tuổi rồi tính!”

Nâng mũi là một phẫu thuật lớn, “sẽ tốn nhiều tiền của ba má”, Vi nói vậy. Suốt một năm, tôi để ý nhỏ em tiết kiệm hết mức. Tiền tiêu vặt nó để dành, không mua sắm hay đi coi phim nhiều như trước. Vì nhỏ học đàn rất giỏi nên có khoản học bổng do một tổ chức nghệ thuật tặng. Thỉnh thoảng nhỏ tham gia các buổi biểu diễn ở trường cũng có cát-xê. Tất cả được dồn vô cái phong bì, ngoài ghi dòng chữ nắn nót Tiền cho mũi tẹt.

Nhỏ em còn chưa đến bác sĩ thẩm mĩ thì tôi tốt nghiệp đại học. Khá may mắn, tôi tìm được học bổng học tiếp lên cao ở Singapore. Học bổng chỉ trả học phí, các khoản đi lại và ăn ở thì tôi phải tự túc. Tôi rất đắn đo. Hoặc đi học luôn thì tốn kém tiền ba má. Hoặc đi làm, dành dụm vài năm, sau đó kiếm học bổng khác vậy. Trong lúc tôi căng thẳng lựa chọn, má nói: “Cơ hội không có nhiều, con nên tranh thủ học lên. Sau đó về đi làm kiếm tiền không muộn. Ba má sẽ rút hết sổ tiết kiệm, mượn thêm họ hàng, lo cho con…” Nhỏ Vi không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt lên bàn chiếc phong bì. Thay cho dòng chữ Tiền cho mũi tẹt, nhỏ ghi Tiền học của anh Hai. Tôi từ chối cách gì, nhỏ cũng khăng khăng: “Anh Hai không lấy là bé giận luôn đó!”

Việc học ở Singapore rất tốt. Tôi còn hy vọng rút ngắn thời gian học. Khi tôi email cho Vi, nói rằng khoản tiền đầu tiên kiếm được sẽ dành cho cái mũi tẹt, nhỏ em trả lời: “Bé nghĩ lại rồi anh Hai à. Tiền anh em mình kiếm ra để dành lo cho ba má. Mình học giỏi, làm việc tốt và được mọi người thương yêu mới là vui nhất. Mũi tẹt thì có sao chứ…”

Tôi đọc đi đọc lại mail của Vi. Thời gian trôi thiệt mau. Câu ba tôi nói hồi Vi chào đời bỗng hiện ra với ý nghĩa mới. Càng lớn, bé em của tôi càng dễ thương. Không chỉ vẻ ngoài, mà cả trong suy nghĩ của bé nữa. kỹ coi sao. Khi nào con qua 18 tuổi rồi tính!”

Nâng mũi là một phẫu thuật lớn, “sẽ tốn nhiều tiền của ba má”, Vi nói vậy. Suốt một năm, tôi để ý nhỏ em tiết kiệm hết mức. Tiền tiêu vặt nó để dành, không mua sắm hay đi coi phim nhiều như trước. Vì nhỏ học đàn rất giỏi nên có khoản học bổng do một tổ chức nghệ thuật tặng. Thỉnh thoảng nhỏ tham gia các buổi biểu diễn ở trường cũng có cát-xê. Tất cả được dồn vô cái phong bì, ngoài ghi dòng chữ nắn nót Tiền cho mũi tẹt.

Nhỏ em còn chưa đến bác sĩ thẩm mĩ thì tôi tốt nghiệp đại học. Khá may mắn, tôi tìm được học bổng học tiếp lên cao ở Singapore. Học bổng chỉ trả học phí, các khoản đi lại và ăn ở thì tôi phải tự túc. Tôi rất đắn đo. Hoặc đi học luôn thì tốn kém tiền ba má. Hoặc đi làm, dành dụm vài năm, sau đó kiếm học bổng khác vậy. Trong lúc tôi căng thẳng lựa chọn, má nói: “Cơ hội không có nhiều, con nên tranh thủ học lên. Sau đó về đi làm kiếm tiền không muộn. Ba má sẽ rút hết sổ tiết kiệm, mượn thêm họ hàng, lo cho con…” Nhỏ Vi không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt lên bàn chiếc phong bì. Thay cho dòng chữ Tiền cho mũi tẹt, nhỏ ghi Tiền học của anh Hai. Tôi từ chối cách gì, nhỏ cũng khăng khăng: “Anh Hai không lấy là bé giận luôn đó!”

Việc học ở Singapore rất tốt. Tôi còn hy vọng rút ngắn thời gian học. Khi tôi email cho Vi, nói rằng khoản tiền đầu tiên kiếm được sẽ dành cho cái mũi tẹt, nhỏ em trả lời: “Bé nghĩ lại rồi anh Hai à. Tiền anh em mình kiếm ra để dành lo cho ba má. Mình học giỏi, làm việc tốt và được mọi người thương yêu mới là vui nhất. Mũi tẹt thì có sao chứ…”

Tôi đọc đi đọc lại mail của Vi. Thời gian trôi thiệt mau. Câu ba tôi nói hồi Vi chào đời bỗng hiện ra với ý nghĩa mới. Càng lớn, bé em của tôi càng dễ thương. Không chỉ vẻ ngoài, mà cả trong suy nghĩ của bé nữa. kỹ coi sao. Khi nào con qua 18 tuổi rồi tính!”

Nâng mũi là một phẫu thuật lớn, “sẽ tốn nhiều tiền của ba má”, Vi nói vậy. Suốt một năm, tôi để ý nhỏ em tiết kiệm hết mức. Tiền tiêu vặt nó để dành, không mua sắm hay đi coi phim nhiều như trước. Vì nhỏ học đàn rất giỏi nên có khoản học bổng do một tổ chức nghệ thuật tặng. Thỉnh thoảng nhỏ tham gia các buổi biểu diễn ở trường cũng có cát-xê. Tất cả được dồn vô cái phong bì, ngoài ghi dòng chữ nắn nót Tiền cho mũi tẹt.

Nhỏ em còn chưa đến bác sĩ thẩm mĩ thì tôi tốt nghiệp đại học. Khá may mắn, tôi tìm được học bổng học tiếp lên cao ở Singapore. Học bổng chỉ trả học phí, các khoản đi lại và ăn ở thì tôi phải tự túc. Tôi rất đắn đo. Hoặc đi học luôn thì tốn kém tiền ba má. Hoặc đi làm, dành dụm vài năm, sau đó kiếm học bổng khác vậy. Trong lúc tôi căng thẳng lựa chọn, má nói: “Cơ hội không có nhiều, con nên tranh thủ học lên. Sau đó về đi làm kiếm tiền không muộn. Ba má sẽ rút hết sổ tiết kiệm, mượn thêm họ hàng, lo cho con…” Nhỏ Vi không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt lên bàn chiếc phong bì. Thay cho dòng chữ Tiền cho mũi tẹt, nhỏ ghi Tiền học của anh Hai. Tôi từ chối cách gì, nhỏ cũng khăng khăng: “Anh Hai không lấy là bé giận luôn đó!”

Việc học ở Singapore rất tốt. Tôi còn hy vọng rút ngắn thời gian học. Khi tôi email cho Vi, nói rằng khoản tiền đầu tiên kiếm được sẽ dành cho cái mũi tẹt, nhỏ em trả lời: “Bé nghĩ lại rồi anh Hai à. Tiền anh em mình kiếm ra để dành lo cho ba má. Mình học giỏi, làm việc tốt và được mọi người thương yêu mới là vui nhất. Mũi tẹt thì có sao chứ…”

Tôi đọc đi đọc lại mail của Vi. Thời gian trôi thiệt mau. Câu ba tôi nói hồi Vi chào đời bỗng hiện ra với ý nghĩa mới. Càng lớn, bé em của tôi càng dễ thương. Không chỉ vẻ ngoài, mà cả trong suy nghĩ của bé nữa. kỹ coi sao. Khi nào con qua 18 tuổi rồi tính!”

Nâng mũi là một phẫu thuật lớn, “sẽ tốn nhi
↑↑ Cùng chuyên mục
» Cô dâu chạy trốn
» Thời gian để yêu
» Nụ hôn Dã Quỳ
» Đi về hướng trái tim
» Cô bé caramen của tôi
12345»
Tags:
★T-T Liên Hệ-Hỗ Trợ
GọiHotline:0166.8974.750SMS
EmailEmail:
FbFaceBook:
Hỗ TrợHỗ Trợ:
Bản Quyền ★ Văn Trung™ Copyright © 2014 VipTruyen.CF
C-STAT
U-ON