- Mẹ không sống được lâu nữa, bao giờ mẹ mất, con ở lại phải nghe lời cậu mợ và ông bà biết chưa?
- Không, mẹ ơi... - Vi vừa nói vừa trào nước mắt.
- Con đừng khóc, con ở lại phải sống thật vui vẻ, hứa với mẹ đi?
Nước mắt vẫn trào ra, Vi mếu máo:
- Vâng ạ.
- Còn nữa, con đã khổ quá nhiều rồi. Bây giờ mẹ không thể ở cạnh con được nữa, phải chịu khó học để sau này ấm cái thân, chứ cậu mợ còn có hai em, ông bà thì già yếu rồi, gia đình ta đều nghèo, không ai có thể lo cho con được đâu. Sau khi mẹ mất đi, có thể cậu mợ sẽ gửi con lên chùa ở cùng sư thầy hay gửi con vào trại trẻ địa phương. Nếu may mắn ra, con sẽ được một gia đình nào đó tử tế mà nhận nuôi, còn nếu không con đành chịu vậy, nhưng điều quan trọng là con luôn phải cố gắng để sống và vượt qua thử thách. Con là Tường Vi cơ mà, đã là Tường Vi thì luôn phải căng tràn nhựa sống dù ở đâu đi chăng nữa, phải không con?
Vi không nói được câu gì, ngồi khóc rưng rức trước mặt mẹ. Mẹ nở nụ cười yếu ớt, thương cho đứa con gái bé bỏng mà mình sắp không thể chăm sóc được nữa. Mẹ đưa tay lau nước mắt cho Vi, rồi giục Vi đi ngủ. Đêm hôm đó, mẹ Vi qua đời. Bàn tay mẹ lạnh dần đi, mắt nhắm vào, giọt nước mắt cuối cùng của mẹ lăn dài trên má. Mẹ đã đi rồi, đã đi thật rồi. Vậy là mãi mãi Vi không thể thấy mẹ được nữa. Ngoài trời đã đổ mưa, có vẻ như ông trời cũng cảm động trước hoàn cảnh của mẹ con Vi nên đã rơi những giọt nước mắt thương xót, nhưng dường như nó cũng chẳng thấm thía vào đâu. Vì những giọt nước mắt thực sự thì mặn chát và đượm sự cay đắng, nhưng nước mưa không vậy, vẫn rất trong, rất ngọt…
Lễ mai táng Mẹ Vi đã tổ chức xong được hơn một tháng nay rồi. Vi cũng đã chủ động nói với cậu mợ đưa Vi lên chùa cho sư thầy nuôi, vì gia đình cậu mợ đều nghèo lắm. Cậu mợ thương cô cháu gái nhỏ mà ngoan ngoãn, biết điều. Cả hai chuẩn bị đồ đạc cẩn thận giúp Vi và hứa sẽ thường xuyên tới thăm Vi.
Hạnh phúc, tình yêu và thử thách
Vi lên chùa đã được hai tháng nay, trong khoảng thời gian ấy, Vi thấy lòng mình như được bình yên trở lại. Ở nơi này tuy có đôi phần không hợp với tính cách sôi nổi của Vi, nhưng Vi thấy như vậy cũng hay. Đang ngẩn người ra nghĩ ngợi trước cổng, Vi giật mình khi thấy chiếc ô tô màu đen, biển 3258 đỗ lại trước cổng chùa. Đôi vợ chồng đó lại tới. Độ một tháng nay, đôi vợ chồng đó thường xuyên tới đây, bình thường cứ một tuần tới một lần. Và độ hai, ba lần nay, Vi thấy lần nào tới họ cũng vào trong nói chuyện với sư thầy rất lâu. Hôm nay họ lại đến, nhưng họ không đi một mình mà còn dẫn theo một thanh niên, có vẻ là con trai họ, lớn hơn Vi chừng hai ba tuổi gì đó. Cặp vợ chồng nọ vừa bước xuống xe, Vi đã tươi cười:
- Chào cô chú, cô chú lại tới ạ.
Người vợ mỉm cười phúc hậu với Vi:
- Chào con, dạo này nhìn con gầy đi trông thấy đó.
Tiếp đó, Vi quay sang mỉm cười với con trai họ, chàng thanh niên nọ nhìn Vi với ánh mắt như không muốn rời, khiến Vi hơi ngại, gò má ửng hồng lên càng tăng nét đáng yêu. Đôi vợ chồng cùng người con trai bước vào, đến nửa chừng, Vi nghe họ nhắc người con trai:
- Trí ở ngoài này để bố mẹ vào nói chuyện cùng sư thầy nhé.
- Dạ vâng.
Vi không mấy quan tâm, vẫn mải miết quét. Chàng trai kia hướng ánh nhìn về phía Vi và nhớ lại... Dạo đầu năm, vào một buổi chiều lúc tan học, Trí cùng bạn tới hiệu sách Đoàn Văn Cừ, khi đi qua cổng trường THCS Thăng Long thì gặp một cô gái đeo chiếc ba lô trắng đang đi trên chiếc xe đạp màu hồng. Ngay lần đầu tiên gặp mặt, Trí đã bị thu hút bởi cô gái đó. Kể từ hôm ấy trở đi, ngày nào Trí cũng đi qua cổng trường Thăng Long, rồi mới đi ngược lại để về nhà với một lí do vô cùng ngốc xít: vì Trí muốn gặp cô gái đó hàng ngày. Rồi một hôm, Trí không thấy cô gái đó cười như mọi khi mà rất ủ rũ. Rồi hai hôm sau đó, Trí không còn thấy cô gái đó xuất hiện. Từ hôm ấy, ngày nào Trí cũng đến chờ trước cổng trường nhưng vẫn không thấy cô gái đó xuất hiện, chẳng hiểu sao Trí thấy thất vọng trong lòng. 3 hôm, 4 hôm, rồi 5 hôm, cô gái ấy vẫn không xuất hiện, Trí đành hết hi vọng, nhưng cứ mỗi khi đi qua cổng trường Thăng Long là Trí không bao giờ quên nghĩ về cô gái ấy.
Và rồi hôm nay, cô gái ấy đang đứng trước mặt Trí, đó là Tường Vi. Trí lại gần Vi, khẽ đập vai Vi và nói:
- Bạn tên gì?
- Mình là Tường Vi. - Nói rồi, Vi đi vào trong, ngồi xuống sân và rửa rổ hoa quả, Trí bước theo và cũng ngồi xuống cạnh Vi:
- Để mình rửa cho.
- Thôi, không cần đâu.
Rửa xong rổ hoa quả, Vi vào trong khu thờ quét tước dọn dẹp, mặc Trí ở ngoài chơi và nghe nhạc. Chừng gần một tiếng sau, Vi mới trở ra. Vi nhác trông ra cửa thì thấy Trí vẫn còn đó, như vậy là cặp vợ chồng đó vẫn chưa về, không biết có chuyện gì mà lâu thế. Vi khẽ lại gần Trí, hỏi:
- Có biết bố mẹ cậu trong đó làm gì không?
Trí đổ dồn hết tâm trí về phía Vi rồi nói:
- À, mình cũng không biết.
Trí vừa nói vừa nở nụ cười với Vi. Thực sự, đó là nụ cười đẹp nhất mà Vi từng gặp, nhưng có vẻ như Vi không mấy quan tâm tới nó. Vi nhẹ nhàng lảng ra chỗ khác, để lại Trí cứ thẫn thờ nhìn theo.
***
Trong phòng, cặp vợ chồng đang thưa với sư thầy:
- Thưa thầy, việc hôm trước vợ chồng con nhờ thầy không biết thế nào rồi?
- À, anh chị không nhắc thì tôi cũng không quên được. Tôi đã hỏi gia đình nhà đó, họ cũng ưng vậy, nhưng việc ấy có thành không thì là bản thân con bé quyết định, tôi không có quyền gì mà sắp đặt cả.
- Không biết có được không, nhưng nếu được thì vợ chồng con cũng ơn thầy lắm. Vì nhà con hiếm hoi, đã nhận nuôi được một thằng con trai từ lúc nó mới lọt lòng nên cũng xem nó như con đẻ. Nay con thấy con bé xinh xắn mà cũng tốt nết, mà thầy cũng khen vậy nên con muốn nhận nuôi nó. Nếu được thì vợ chồng con hứa sẽ thương yêu nó không khác gì con đẻ.
- Tôi biết là anh chị sẽ làm được. Con bé mới có 15 mà cũng đã nếm đủ khổ nhục trên đời, còn khổ như thế nào thì tôi đã kể cho anh chị nghe rồi. Nhưng được cái tốt nết, lại cố gắng học hành, như nó thì ở đâu cũng sống tốt được. Nay nếu nó đồng ý để anh chị nhận nuôi thì xem ra đây mới là cái hạnh phúc thực sự mà nó nhận được.
- Vâng, vậy vợ chồng con nhờ thầy.
Bên ngoài này, Vi cứ đứng đâu là Trí lại theo tới đó. Lát sau, cặp vợ chồng bước ra từ phòng sư thầy, thấy vậy, Trí nói với Vi:
- Bạn nhớ nhé, tên mình là Minh Trí.
Nói rồi, Trí bước ra ngoài trước, cặp vợ chồng đó bước ra, Vi lễ phép chào:
- Cô chú về ạ.
Cặp vợ chồng đó cười với Vi rồi ra ngoài đi về. Họ vừa đi khỏi thì sư thầy gọi Vi vào, không biết là có chuyện gì, Vi thấy hơi lo. Sư thầy bảo Vi ngồi xuống rồi nói với Vi:
- Con lên đây ở với ta được bao lâu rồi?
- Dạ thưa thầy, được hai tháng ạ.
- Vậy con thấy ở đây thế nào? Thầy đối xử với con tốt và quan trọng là con thấy thoải mái, ít nhất là hơn cuộc sống của con trước kia.
- Ta hiểu, nhưng nếu bây giờ cho con chọn giữa cuộc sống ở đay và một cuộc sống khác đầy đủ hơn, con sẽ chọn cái nào?
Vi thoáng nhìn thầy, rồi nói cương quyết:
- Con sẽ chọn ở đây.
- Tại sao?
- Vì mỗi lần may mắn tự nhiên đến với con thì đều không bền vững.
- Trên đời này không có gì mà tự nhiên có được. Nhưng Tường Vi, con hãy nghe ta nói này. Con đã khổ đủ rồi, bây giờ tới lúc con cần có một cuộc sống mới, đầy đủ và hạnh phúc hơn.
- Nhưng, con vẫn chưa hiểu ý thầy?
- Con biết cặp vợ chồng lúc nãy chứ, con thấy họ thế nào?
- Con thấy họ rất tốt, rất phúc đức.
- Họ muốn nhận nuôi con. Vậy con có ưng không?
- Dĩ nhiên con muốn. - Vi ngập ngừng. - Nhưng con sợ, rất sợ.
- Đừng lo, ta chắc rằng con sẽ sống tốt hơn khi vào gia đình của họ. Nếu con không được hạnh phúc, ta luôn sẵn sàng chào đón con trở về.
- Nhưng tại sao họ lại muốn nhận nuôi con ạ?
Sư thầy hiểu Vi muốn hỏi rằng: tại sao họ lại muốn nhận nuôi Vi trong khi đã có một đứa con trai, nhưng vẫn cố tình trả lời không đúng cái mà Vi muốn biết:
- Vì họ quý con.
- Ý con không phải vậy...
- Ta chỉ đùa thôi. Thực ra là vì họ không có con. Đứa con trai đó họ cũng nhận nuôi từ khi nó mới được 8 tháng. Cậu mợ con cũng biết chuyện rồi, họ cũng ưng, con ạ....